Sau bao năm mê mải theo đuổi ước muốn giàu sang nhưng rồi tỷ phú Vương Quân Dao cũng phải đối diện với cái chết khi tuổi đời còn quá trẻ. Những lời ông nói trên giường bệnh khiến nhiều người không khỏi giật mình.
Trong sự nghiệp kinh dinh, tôi đánh trận nào thắng trận đó. Trong con mắt người khác, tôi là một thương nhân thành đạt tiêu biểu. Nhưng niềm vui tôi có được ngoài công việc cũng không nhiều. lề thói hưởng thụ vật chất thừa của cuộc sống sang giàu khiến thân tôi phát phì.
Giờ đây, khi mắc bệnh phải nằm viện, tôi mới có thời kì suy nghĩ lại cuộc sống trước đây. Bao nhiêu sự khoái trá, bao lăm công lợi danh lộc đối với một người sắp chết, chúng không còn sức hút nữa, không có chút ý nghĩa nào nữa.
Trong bóng tối, tôi đã nhiều lần tự hỏi chính mình. giả dụ có thể làm lại cuộc thế, điều tôi muốn làm nhất là gì? Liệu có thể xem nhẹ tiền của và danh vọng? Có thể làm được vậy không?
Trong bóng đêm, tôi thấy những thiết bị y tế phóng ra những ánh sáng đủ màu sắc và những tiếng gọi của tử thần.
ngày nay, tôi hiểu được rằng, khi còn sống, con người nên biết đủ tiền tài, dành thời gian nhiều hơn để theo đuổi niềm mê say khác như tình thương, nghệ thuật, hoặc chỉ để có một thân hình đẹp.
đeo đuổi tiền tài chỉ làm con người tham hơn và sống hờ hững. Biến con người thành những hình hài kỳ quái giống như tôi ngày nay.
Lúc Thượng Đế tạo ra con người với đầy đủ giác quan, là muốn con người cảm thụ vạn vật bằng quờ quạng con tim, không phải niềm vui mang đến từ tiền nong.
Tôi đã kiếm được rất nhiều tiền khi còn khỏe mạnh, nhưng khi chết, tôi lại không mang theo được thứ gì. Tình thương yêu không có quan hệ đến vật chất, chúng không phai mờ và mất đi, có được nó mới là thật sự đạt được giàu sang. Tình thương sẽ đi theo, luôn bên cạnh, tiếp thêm động lực và tạo ra ánh sáng soi đường cho mỗi bước đi đúng đắn. Còn tiền bạc sẽ không đi theo con người ta mãi mãi.
tiền nong đủ dùng cho ăn xài sinh hoạt cơ bản, phần còn thừa nên để nó phục vụ lý tưởng, phục vụ ý thức và phục vụ từng lớp.
ái tình thương sẽ đưa chúng ta đi xa ngàn dặm. Dù đi bao xa, trèo lên bao cao, nó đều nằm trong trái tim của mỗi người. Ai cũng nắm trong tay tình yêu và thế giới này đều nằm trong đó.
Chiếc giường nào đắt tiền nhất trên thế giới? Đó chính là giường bệnh.
Trên chặng đường đi của đời người, chúng ta có thể có người lái xe thay, có thể giúp kiếm tiền nhưng không có ai mang bệnh hộ chúng ta được. Đồ vật mất đi có thể tìm trở lại, nhưng có một thứ mất đi không bao giờ tìm trở lại được, đó là sinh mệnh.
Vương Quân Dao sinh năm 1966 vì mê mải theo đuổi ước muốn sang giàu để thực hành giá trị nhân sinh của đời người, anh đã làm việc rất siêng năng. Vì mắc phải bệnh ung thư và làm việc quá sức, anh đã giã từ cõi đời khi mới 38 tuổi.
Câu chuyện của anh khiến tôi nhớ đến lời trăn trối rút cuộc của một vị vua vĩ đại, Alexander. Trước khi chết ông đã để lại 3 điều ước:
“Điều ước trước hết, hãy bảo bác sĩ mang quan tài của ta về một mình.”
“Ước nguyện thứ hai, hãy rải vàng, bạc và châu báu trong kho trên suốt dọc đường đến mộ ta khi các ngươi mang quan tài ra nghĩa địa.”
“Ước muốn rốt cục, hãy đặt hai bàn tay ta ra bên ngoài cỗ áo quan.”
Rồi vua Alexander giải thích: “Ta muốn mọi người hiểu được ba bài học mà ta đã nhận ra. Để người bác sĩ đưa cỗ cỗ áo về một mình: bởi một vị bác sĩ chẳng thể nào đích thực chữa bệnh cho người ta. Nhất là khi đối diện với cái chết, bác sĩ hoàn toàn bất lực. Ta hy vọng mọi người sẽ học được rằng phải trân quý cuộc sống của chính mình.
ước mong thứ hai của ta là để nhắn nhủ mọi người rằng không nên theo đuổi mộng giàu sang. Ta tiêu tốn cả đời chạy theo sự giàu sang, nhưng ta đã hoang phí hầu hết thời gian của đời người.
ước mong thứ ba của ta là để trần gian hiểu rằng ta đến thế gian này với hai bàn tay trắng và ta sẽ rời bỏ nhân gian này cũng với hai bàn tay trắng.”
Nói xong những lời này, vua Alexander đã nhắm mắt xuôi tay lại và trút hơi thở chung cục.
Công danh lợi lộc chẳng dài lâu, đời người chỉ thoáng qua như mây khói. do vậy, hãy tận dụng những năm tháng đời người ngắn ngủi để sống sao cho có ý nghĩa, sống sao cho hữu dụng, đừng để đến khi sắp cận kề cái chết, mới nhận ra ý nghĩa của đời người.